Cuộc sống có phải quá bất công với tôi không???
Cuộc sống của tôi.. chưa bao giờ là tốt đẹp.. Năm học lớp 7, tôi đã phải hứng chịu điều mà, lẽ ra 1 cô bé lúc đó đáng phải được hưởng là hạnh phúc và bình yên.. Nhưng sao, cuộc sống k bao giờ như ý muốn vậy..
Hè năm đó, sau chuyến đi nghỉ hè về cùng gia đình bác ruột (chị gái của mẹ). Tôi đã ở lại chơi vài hôm. Cùng lúc đó, cháu trai của bác từ Hà Nội về quê nghỉ hè. Tôi cũng không rõ khi đó a ấy bao nhiêu tuổi. Nhưng, anh ta là mẫu con trai mà chúng tôi thích. Cao to, khá điển trai, học giỏi, và gia đình gia giáo... Tôi cũng quí a ấy- như đúng nghĩa người em. Dù ít gặp, nhưng chúng tôi chơi với nhau khá nhanh. Vì anh ta rất hòa đồng.
Sau một ngày chơi bời của chúng tôi, vì là trẻ con, nên chúng tôi, chưa nghĩ ra được việc nguy hại của việc ngủ chung. Tôi, chị tôi (con gái của bác tôi), a ta cùng ngủ 1 phòng, có 2 giường. Tôi và chị thì líu lo nói chuyện, anh ta ngủ giường bên cạnh. Lúc đó, khá khuya rồi thì phải. Tôi bị thức giấc vì lạ giường, và thấy anh ta đang ngồi bên cửa sổ. Tôi thót tim, vì tưởng ma... Hjx. Rồi suy nghĩ, sao a í chưa ngủ nhỉ?? rồi tôi lại thiêm thiếp ngủ..
Rồi, như có cái gì đó.. chạm vào vùng dưới.. tôi đau, đau lắm. Tôi mở mắt, thấy anh ta bên cạnh.. Nhưng lúc đó, nỗi sợ hãi trong tôi quá lớn.. Không dám gào thét, mà nước mắt chỉ trào ra.. vì đau. Anh ta dừng lại.. và đi về giường. Khi đó, tôi chỉ là 1 đứa bé nhà quê- chưa đủ hiểu thế nào là tình dục, sinh sản.. hay màng trinh.. v.v..
Ngay sáng hôm sau, tôi cũng chỉ thấy sợ hãi, tránh mặt a ta, chứ không biết. Là mình vừa bị xâm hại tình dục.. Tôi bị cảm giác sợ đàn ông mất vài tuần, rồi sau đó cũng quên đi khá nhanh. Vì lúc đó, tôi còn quá ngây thơ để hiểu ra mình đã bị xâm phạm!!!!
Năm thứ nhất Đại Học, tôi đã có bạn trai. Và cũng là 1 cô gái hiện đại, hiểu được mọi vấn đề mà tôi đã từng trải qua, hiểu rằng em bé vì sao mà được sinh ra.. Người yêu tôi, tốt bụng, học giỏi, rất yêu thương tôi. Lúc đó, Tôi là 1 người hạnh phúc nhất với tình yêu của a.. Nhưng mà, có lẽ, đúng là cuộc sống của tôi không bao giờ là như ý!! Anh í cũng bị dụ dỗ, bị tò mò... Rồi, tôi lại bị siêu lòng, vì yêu a, tôi đã ngủ với anh. Khi đó, tôi chắc là a không biết rằng tôi đã bị rách màng trinh... Anh vẫn yêu tôi hết mức.
Rồi, chúng tôi bị lỡ kế hoạch, tôi bị dính bầu... Lần đầu trong cuộc đời, tôi thấy đau đớn như vậy. Tôi muốn giữ con lại, nhưng chúng tôi phải làm j đây??? cả 2 đều là sinh viên năm thứ nhất!! Còn bố mẹ, mọi người sẽ nói sao về gia đình tôi??? Tôi đau khổ, suy nghĩ... Dằn vặt bản thân.. Tôi phải bỏ thiên chức làm mẹ,.. Vì bản thân, tôi đã bỏ con...
Trong lúc đau đớn, anh vẫn bên tôi, nắm chặt tay tôi... rồi, thời gian qua đi, tôi và anh cũng nguôi ngoai vì tội lỗi đó.. Mùa đông năm đó, trường anh phải đi học quân sự 1 tháng. Tôi ở lại Hà Nội. Mong đợi anh về, lúc nào cũng nhớ anh. Không có anh 1 tháng, đúng thật là đau khổ. Tôi phải tự làm tất cả, không có ai bên cạnh giúp đỡ, bảo ban... Tôi đã khóc nhiều lắm. Mới nhận ra, không có a, sao mà khó khăn vậy..
Rồi, 1 tuần trước khi anh học quân sự xong. Tôi nhận được tin nhắn "chúng ta chia tay đi e..." :)) phải nói là, lúc đó... mọi thứ trong tôi, cứ sụp đổ dần dần... tôi đau khổ phải chấp nhận. Vì chưa bao giờ, yêu nhau, dù có giận dỗi thế nào, nhưng anh cũng chưa nói ra câu chia tay cả. Anh nói, "câu chia tay chỉ nên nói ra, khi 2 ta thực sự không cần nhau nữa thôi, em nhé...". Còn tôi 1 mình.. tôi lại phải một mình đối mặt với cuộc sống bất công này.. Đau đớn nhiều lắm, khó khăn cũng nhiều.. Tôi lao vào chát chít online.. Quen nhiều lắm, nhiều người muốn gặp mặt, muốn tôi làm bạn gái.. Buồn cười thật, cái thế giới ảo này, cũng là nơi tôi đang phải bị ê chề như bây giờ.. Tôi là một đứa ngu ngốc.
Tôi quen hắn ta được 1 tuần. Tối nào cũng gọi điện tới khuya. Hắn ta nắm bắt tâm lý khá tốt, nói chuyện rất hợp gu, tôi cũng quí hắn. Tối thứ 6, cuối tuần, Hắn ta mời tôi đi uống nước. Tôi đồng í mà tôi không ngờ rằng... Tôi đã sập bẫy!!! hắn đón tôi đi ăn, rồi đi lên Hồ uống nước. Hắn nói, nhà gần đây. Mời tôi vào nhà chơi cho biết. Dù tôi không đồng ý, nhưng hắn ta nói chỉ vào một chút thôi. Tôi cũng nghĩ chắc không sao đâu.. Vì đó là xóm trọ mà, còn có nhiều người.
Tới nơi, tôi đã nhận thấy rằng mình đã phạm một sai lầm rất lớn... Tối đó, tôi không thể trở về nhà... Hắn đe dọa tôi, "thử gào lên xem" Vì sao, cùng là một con người.. mà lại có thể trở mặt nhanh thế?? Cùng là một con người.. tại sao lại sống khốn nạn với đồng loại như thế??? Tối đó, tôi bị hắn ta cưỡng bức... Sáng hôm sau, tôi được đưa về nhà.. Tôi đã muốn tự tử.. Nhưng vì sợ đau quá.. Nên bây giờ, tôi vẫn ngồi đây, và muốn tâm sự với các bạn...
Cuộc sống có phải quá bất công với tôi không???
trangtrang_hn